Chín năm yêu nhau, 6 tháng chung sống và ba ngày Hội trại

10/05/2016 9:41

Thức dậy miệng mỉm cười

Hăm bốn giờ tinh khôi

Xin nguyện sống trọn vẹn

Mắt thương nhìn cuộc đời.”

Đêm nay, sau 3 ngày kết thúc hội trại, con ngồi lại để cảm nhận, để suy ngẫm những điều đã học được từ khóa tu.

Trước khi tham gia hội trai, con sống rất bi quan và hay tự trách bản thân con. Con chỉ yêu riêng con. 

Thật sự, con chưa bao giờ nghĩ làm thế nào để có được hạnh phúc và hạnh phúc là gì? Con sinh ra trong mt gia đình đầm ấm có ba, mẹ yêu thương, có thể nhà con không giàu nhưng con chưa phải sống thiếu thốn bao giờ. Mỗi tháng lãnh lương con được 7 triệu, con chỉ đưa mẹ 2 triệu, còn bao nhiêu con cung phụng cho bản thân, cho những cuộc vui xa xỉ. Những khi mẹ mệt con không một lời hỏi thăm. Nhưng con sẵn sàng chạy đi mua thuốc nếu bạn trai con bị ốm. Sao con cứ đảo điên như thế.

Rồi sự cố xảy ra, con cùng bạn trai kết hôn sau 9 năm yêu nhau. Ba mẹ ngăn cấm, con cãi lại, bất chấp sự ngăn cản vẫn đến với anh ta. Hôm đám cưới diễn ra, gia đình hình như chỉ mình con vui, con hạnh phúc. Dường như chỉ những người ngoài cuộc mới không mù quáng. Chỉ sống vỏn vẹn với nhau 6 tháng, chúng con chia tay. Chín năm yêu nhau và 6 tháng chung sống, con số khác biệt quá nh? Giả biệt bên chồng, dọn đồ về lại ngôi nhà xưa, con không khóc vì đau quá, đau đến mất cảm giác, sống vật vờ. Chín năm qua, niềm vui cuộc sống và niềm tin tương lai con trọn dành cho anh. Con không quan tâm đến gia đình, bạn bè, ngay cả những người xung quanh, vì trong mắt con chỉ có anh. Từ một người đang được hưởng trọn hạnh phúc của tình yêu đầu, con trở thành kẻ khổ đau cùng tột cũng chính từ tình yêu ấy. Rồi nó đổ vỡ, con cắn răng chịu đựng không dám than thở với ai, vì nỗi đau này do con lựa chọn. Nhớ những ngày sau cưới, mỗi lần về nhà con luôn cười nói cho ba mẹ con yên lòng.

Chuyện gì đến cũng đến, tụi con không thể hàn gắn và quyết định giải thoát cho nhau. Con trở về nhà ốm hẳn và xanh sao nhiều, tinh thần suy sp hoàn toàn. Con trầm tính, có lúc tự kỷ rồi dần mất lập trường sống. Rồi con sng hai nhân cách, ngày con sng nhưng đêm về lại vật vã, nhưng con đâu biết trong căn phòng con đang ngồi khóc thì ngoài cánh cửa kia 2 đấng sinh thành hết mực yêu thương con cũng đang sụt sùi. Sợ ba mẹ lo lắng nên con vờ tỉnh táo,  vờ vô tư. Nhưng sâu thẳm tận tâm can, con không phút an lòng, càng lúc càng tồi tệ hơn rồi con lao vào những cuộc vui bên bàn nhậu cùng chúng bạn đến tận 1 - 2h sáng.   Con cũng không hề hay biết khi con đang cười nói say xỉn thì ở nhà ba mẹ con thấp thỏm ngủ không yên. Có lần về nhà sớm hơn, con cm nhận ánh mắt mẹ thật vui khi thấy con về.

Trong một khoảnh khắc, thấy mình ngu ngơ, con giật mình và dừng lại mọi cuộc vui vô bổ. Con không thể vì 1 người không đáng để phải đau lòng, không đáng để ba mẹ lo lng cho con mãi được. Tỉnh tâm lại, con vào Sài Gòn học tiếng Nhật, con nuôi hi vọng sẽ được đặt chân đến nước Nhật làm việc, phụ giúp ba mẹ.

Như một phước duyên, lên Facebook xem, con biết Tu viện Khánh An có tổ chức Hội trại 3 ngày. Rồi con rủ cháu con cùng tham gia. Khi đầu con lưỡng lự, kỳ lễ được nghĩ tới 3 ngày, nên dự trại hay về quê thăm nhà. Đến sáng ngày 29/4 con vẫn còn chưa quyết định đi dự trại. Nhưng, chc do nhân duyên lớn, con về chùa Phước Tường, được các bạn động viên thế là cơ hội "Đã Có Đường Đi Rồi" đến với con.

Con cám ơn quí Thầy, Cô, cám ơn Ban Chăm sóc, cám ơn những bài ging quí báu, nhng vị Bồ Tát giữa đời thường. Con biết con đã bất hiếu, làm ba mẹ lo lng nhiu, con sống ích kỉ lắm, dại khờ lắm. Hạnh phúc là những điều giản dị quanh ta thôi; hạnh phúc là khi tu học, được gần gủi quí thầy, cô, bè bạn, lại được ba nhn tin hỏi thăm hàng ngày: "Có vui không con? Ăn có no không? Ngủ có ngon không, nhớ thoa softfel trước khi đi ngủ con nhé". Chỉ đơn giản thế thôi. Con tu ở đây dù vật chất không đầy đủ lắm nhưng rất ấm áp tình người. Đó là hạnh phúc. Ngẫm lại, những đau đớn, vấp ngã m nay con gặp phải chẳng có là gì, con còn may mắn, còn hạnh phúc hơn rất nhiều người.

Vô thường không lường trước, vậy sao con cứ điên đảo, đảo điên như thế. Con đã quên những điều tốt đẹp quanh mình, tâm lúc nào cũng cứ bất an! Anh đi để lại trong con khoảng trống vô hình nhưng đồng thời cho con bài học lớn lao trong cuộc sống: “Sống chậm lại, biết nghĩ khác đi theo xu thế tích cực hơn và yêu thương nhiều hơn". Biết vậy, nhưng con vẫn đau khổ, vì mãi tiếc nuối, cứ chờ đợi mong vào điều không bao giờ xảy ra và đau đớn. Tự làm đau mình và người thân. Chính những bài ging quý báu của thầy, cô trong hội trại đã làm thức tỉnh con: Đừng bao giờ chờ đợi một chuyến xe đã qua, cũng như hạnh phúc đã ra đi sẽ mãi không quay trở về. Hãy biết sống hài lòng với thực tại và hướng tới tương lai, vượt qua chính mình và tin vào chính mình. Tương lai còn rất sáng, con sẽ lại căng tràn sức sống, nhiệt huyết, sẽ biết sống yêu thương và hoan hỷ hơn. Con cảm ơn, cảm ơn nhiều lắm một hội trại quá ý nghĩa đời con.

Sống hòa mình vào tập thể, con bắt đầu nhận ra cái "chất" ồn ào, sôi nổi vốn có trước đây nay đã trở lại. 25 là cái tuổi yêu đời, tuổi của cống hiến, đừng thu mình vào bóng tối. Có thể những bạn thiền sinh không cùng trang lứa (hình như con được xếp vào hàng có tuổi), nhưng con không lạc lõng, cứ như anh em mt nhà. Những trò chơi, giờ sinh hoạt khiến chúng con gần gũi hơn. Rồi những lúc đi ăn cũng rất trang nghiêm. Những bài hát cứ đi sâu vào tiềm thức của con. Bây giờ nhiu khi vô tình con cnhm nhẩm từng lời.

Ba mẹ con svui biết dường nào khi biết khóa tu đã làm thay đổi rất nhiều trong con. Chỉ có ba ngày thôi, mầu nhiệm vậy đó!

Con snhớ mãi những ngày này. Miền ký ức của con sẽ luôn đầy ắp kỷ niệm của hội trại. Ngồi viết nhng dòng tâm sự này, con rất bình tâm, con thấy lòng vơi bớt những muộn phiền. Lòng đầy thanh thản trong con.

Hội trại thật vô cùng ý nghĩa, mong nhiều hội trại được tiếp tục tổ chức để chúng con có n chơi lành mnh, bổ ích, có môi trường nuôi dưỡng nhân cách và tâm hồn.

Con thật sự rất biết ơn.

Thiền sinh: Nguyễn Thị Thu Lành, 25 tuổi.

Tỉnh Bình Phước

Tin Tức Liên Quan