Viết cho một Hội trại an lạc và bình yên

11/05/2016 10:40
Nhân duyên. Có lẽ càng ngày con càng cảm nhận được nhiều hơn về hai chữ “Nhân duyên”. Nhân duyên nào, dù có thế nào đi nữa thì cũng phải trân trọng, đặc biệt là những Duyên lành.

Sau chuyến đi 3 ngày, những phút giây đầy kỷ niệm vẫn còn đọng lại sâu sắc trong con. Con đã được đồng hành với mọi người để đi tới một vùng đất mới, đi hội trại ''Đã có đường đi rồi''. Không thể diễn tả hết những tình cảm mà mọi người dành tặng cho nhau trong chuyến đi. Nhất là gia đình ''Hiu và Thương''.

Không có khoảng cách tuổi tác hay địa vị, mọi người chỉ có chung 1 trái tim cùng nhịp đập, cùng khao khát được vui chơi, được tu học. Tây Thiên - nơi đã để lại trong chúng con nhiều ấn tượng bình yên, được ngồi thiền bên dòng sông  thơ mộng dù chỉ vài chục phút.

Bước vào hội trại, nhìn thấy rất nhiều các em, các anh chị, đủ các lứa tuổi. Con đã mỉm cười để có thể gần gũi các bạn hơn, lấy điện thoại ra chụp để lưu giữ lại những ánh mt, những nụ cười đẹp. Có những bức ảnh mnhòe, nhưng quan trọng hơn cả, đọng lại trong con và có lẽ trong tất cả mọi người quá nhiều xúc cảm.

Giữa cảnh núi đồi mát mẻ, có chút nắng vàng trải dài phía dưới trời xanh mây trắng, không gian thật quá ý vị. Cô trò ngồi thành vòng tròn bên nhau lắng nghe những lời chia sẻ. Chúng con được Sư cô Thiện Hải và sư chú Trung Lưu  dạy hát thiền ca. Sư cô với dáng người mảnh khảnh, hơi  cao, rất thanh thoát. Con quá ấn tượng vi giọng của Cô,  giọng hát thật tuyệt vời, rất trong, rất vang và có sức lan ta, chạm thấu thật lớn.

Bất giác, tiếng chuông chùa ngân lên, cảm giác được lắng mình để cảm nhận. Lúc đó, mới nhận ra tiếng chuông chùa thật sự là rất tuyệt vời và ý nghĩa, tiếng chuông tỉnh thức, tiếng chuông yêu thương.

Thưởng thức mâm cơm chay vi các món dưa muối, canh rau, cải xào li ngon tới thế. Bữa cơm trưa đầy hoan hỷ cùng vi các quý Thầy, quý Cô, quý Chú. Thọ trai trong chánh niệm, với lòng biết ơn và tình thương với tất cả muôn loài.

Quý Thầy, quý cô, quý chú lúc nào cũng hoan hỷ, nụ cười tươi luôn nở trên môi, và trả lời rất tận tình những câu hỏi ca chúng con.

Bỗng nhiên, có 1 thầy đến với gia đình chúng con, lặng yên thầy đứng quan sát rồi cười, ai cũng bỡ ngỡ. Thầy đến gần hơn và tự giới thiệu thầy là Trung Lý. Thầy rất giản dị và nhnhàng. Khi khi nghe Thầy chia sẻ  về sự tu hành, về tác dụng của ăn chay mới thấy sao mà khâm phục lm những người tu. Những câu chuyện của Thầy làm con suy nghĩ, thức tỉnh, đúng hơn là giật mình để nhìn lại chính mình.

Khóa lễ cúng Mông sơn thí thực buổi chiều tối cùng với pháp thoại của Thầy Viện chủ ai cũng hoan hỷ. Những lời triệu thỉnh, những câu thần chú, những bài kinh... âm thanh trầm hùng vang lên, vang xa khắp núi rừng và như lắng sâu vào lòng người.

Cái buổi trưa cuối cùng mà đại gia đình ăn cơm cùng nhau, tới phần chia sẽ cảm xúc, con đã lặng người, thấy cổ họng nghẹn ứ khi chị ấy hát bài “Con yêu mẹ nhiều lắm”. Tiếng hát cất lên trong veo. Chị ấy nhớ mẹ và nghẹn ngào trong tiếng hát. Lúc đó đã có rất nhiều giọt nước mắt rơi, trong đó có con.

Hội trại đã cho chúng con đến được nơi yên bình, được gieo mầm yêu thương, chia sẻ hạnh phúc, cùng nhau tu tập,  món quà vô giá về tinh thần.

Bắt gặp những chú tiu, những bông hoa nhỏ trong cuộc đời, đã mang lại niềm vui cho chúng con. Những con người nhỏ đang học sống nhân cách lớn.

Con và các bạn đã chẳng còn khoảng cách nào nữa, cùng nắm tay nhau, hòa chung câu ca trong niềm hoan hỷ và yêu thương vô bờ. Sẽ còn có thể gặp nhauhay không gặp nhau na, nhưng những hình ảnh quí kia đã lưu giữ trong nhau tình cảm đẹp đẽ, lòng yêu thương vô bờ bến.

Cảm ơn những ngày tuyệt vời nơi vùng đất mới mà cảm giác như trở về nơi thân quen. Cảm ơn những ân tình, sự nồng hậu của mọi người.

Có lẽ lời cảm ơn sẽ chẳng thể đủ cho những ân tình của Thầy, từ những cái nhỏ bé nhất Thầy dành cho chúng con.

Chia tay Hội trại con lại trở về Bình Phước, trở lại với cuộc sống thường nhật sau kỳ nghỉ lễ nhiều yêu thương, nhiều niềm vui ý nhị.

Phải có duyên lắm mới được gặp nhau. Mong sao, chúng con sẽ còn tiếp tục kết nối với nhau, tiếp tục vun trồng nhiều mầm yêu thương hơn nữa bằng tinh thần Phật dạy.

Từng ngày cuộc sống đi qua

Xin cây đạo đức nở hoa trong lòng.

Diệu Ngọc (Gia đình “Hiểu Và Thương”).

Tin Tức Liên Quan