Đạo tình - Chào nhau lần cuối

20/08/2019 8:02
Vào một chiều trước thềm Vu Lan, Ni trưởng Như Ngọc và Ni trưởng Tịnh Thường, hai bậc tôn ni lớn mà thỉnh thoảng con vẫn thường nghe thầy nhắc nhưng chưa một lần gặp mặt đã bất ngờ có mặt ở Khánh An.


Do không liên lạc được với Thầy, hai Ni trưởng đã đến thẳng Tu viện cùng một số ni sư. Thật bất ngờ và cũng thú vị trong buổi chiều nay, con may mắn được cung đón và thị giả hai vị. Quý ni sư đi cùng con nghĩ tuổi đã năm mươi  mấy vậy mà lúc Thầy con mời trà, không ai dám ngồi chỉ đứng nép đằng sau hai vị Ni trưởng. Vậy mới biết uy đức của hai vị tôn ni, khiến con diễm phúc vô cùng khi được làm thị giả nhưng đồng thời cũng có cảm giác rụt rè, ái ngại.

Sau khi mời vào bàn trà, Ni trưởng Tịnh Thường đứng lên một cách trang trọng và nói “Hôm nay trường hạ Phổ Đà vừa tự tứ, con cùng Ni trưởng Như Ngọc và đại diện chư ni đến khánh tuế Thầy”. Sau đó là những lời chúc phúc tốt đẹp.

Con cảm thấy rất ngỡ ngàng trước tình cảm thiêng liêng khó tả ấy. Con vẫn chưa hiểu hết đạo tình giữa Thầy và hai Ni trưởng là thế nào. Một vị tuổi đã  83 còn vị kia là 85, tuổi già sức yếu, ấy vậy mà chư vị đến Khánh An có lễ phẩm, có quà, bao thư cúng dường để mừng Thầy con tăng thêm tuổi đạo.

Nắm lấy tay Thầy, sư bà Tịnh Thường nói hai sư bà đã quá yếu rồi, không biết có còn đến Khánh An được nữa không, coi như đây là chào nhau lần cuối... Con có biết sư bà là ai đâu, vậy mà khi vừa nghe xong, giọt nước mắt nào trong con đã vô tình rơi xuống. Thầy con cũng thế, chỉ im lặng nhìn sang chỗ khác, thầy không dám nhìn vào ánh mắt bà. Nhìn sang cô Tuyến,cô Nhiên, những Phật tử đã may mắn biết quý Ni trưởng từ hàng chục năm trước - mỗi lần gặp là ... được quà - đôi mắt cũng đỏ hoe, con vội cúi đầu rót trà mời Thầy, mời quý Ni trưởng như không biết gì. Ni trưởng Như Ngọc thì chỉ ngồi lặng lẽ không thốt lên lời. Con cảm nhận Ni trường đến chỉ để nhìn Thầy con thôi chứ cũng không còn đủ sức để nói. Mấy phút trước, lúc Ni trưởng “bước” vào nội viện, hai ni sư thị giả đã cập ở hai bên, rồi thêm một vị phía sau phụ nâng đỡ mà đôi chân còn lê bước không nổi thì nói được gì đây. 

Chỉ là một tập sự nhỏ, được gần gũi những bật tôn ni cao cả mà thời gian chỉ được tính là khoảnh khắc, con cảm nhận được nguồn năng lượng an lành và nuôi dưỡng tâm bồ đề biết bao. Được chứng kiến, được lắng nghe thâm tình pháp lữ của chư vị tôn đức gắn bó với nhau từ mấy chục năm trước,  con vô cùng xúc động. Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi chỉ tầm 30 phút, sao con cảm thấy thời gian như dừng lại. Khoảnh khắc được mời trà, được lắng nghe và nói chuyện, được nắm lấy bàn tay và được quỳ dưới chân sư bà thật quý giá làm sao. Cuộc hội ngộ bất ngờ như người thương tự bao giờ gặp lại, muốn kể cho nhau nghe thật nhiều và muốn trao đi tất cả niềm tin yêu, nhưng dường như tất cả đều rơi vào nghẹn ngào, xúc động.

 


Cảm xúc vẫn đong đầy, khi đã tiễn quý sư bà về, mấy thầy trò ngồi bên nhau, con muốn nghe và hiểu thêm về đạo tình giữa thầy và “hai vân nhân”. Thầy đã kể cho con nghe thật nhiều. Thầy nói, ngoài sư bà Như Hoa ở chùa Vĩnh Phước đã viên tịch, thì sư bà Như Ngọc cũng là một vị ân nhân lớn của thầy trong những ngày đầu về Khánh An. Thầy nhắc lại chuyện năm xưa khi còn khó khăn thốn thiếu, cái thuở mà Thầy mới nhận Khánh An, sư bà đã thương yêu, nâng đỡ; chu toàn mọi thứ từ thùng mì, cái chén, cái bát, bộ đồ mặc; thỉnh thoảng xuống bếp coi từng túi bột ngọt, hủ muối, đường, dầu ăn. Cứ một vài ngày là sư bà có mặt ở Khánh An,  đến là đi thẳng xuống bếp xem thiếu những gì để mang tới. Có khi sư bà đến, chỉ đơn giản là một gói bánh hay gói bột rồi lại về. Thầy còn nhắc lại ân nghĩa khó đền khi sư ông Giác Đạo viên tịch cách nay 20 năm, một tay sư bà cùng ni chúng Phổ Đà đã đứng ra lo liệu khâu ẩm thực, hậu cần từ tang lễ cho đến 49 ngày, chở nguyên xe tải đồ ăn thức uống; rồi nồi, nêu, xoong, chảo từ Sài Gòn ra tận Gia Lai để phục vụ mấy ngày lễ. Thầy còn nhấn mạnh “Một tay sư bà chỉ đạo và đứng bếp những ngày này”. Con phải nói tiếp thế nào đây, khi thầy con bảo rằng: “Bây giờ không có từ ngữ nào có thể diễn tả hết nghĩa ân, những gì mà sư bà dành cho Thầy chỉ có thể nói là không tiếc rẽ một thứ gì, hễ “nói đâu dính đó, không sao kể hết”.

Con được biết Sư bà và Thầy cũng đã từng cộng sự trong quá trình Phật sự. Ngày ấy, thầy làm việc ở Văn phòng Giáo hội Thành phố còn bà là Uỷ viên Ban trị sự. Nhưng cơ duyên quý mến là Thầy được mời tham gia làm MC hầu như tất cả mọi lễ hội, từ các chùa cho đến hội nghị các cấp Giáo hội. Nhiều lúc gặp Thầy nơi đám đông, bà vội vàng dí vào tay thầy khi thì chai dầu xanh, hộp bánh, lúc thì bao thơ mấy chục nghìn. . .



Không riêng gì Khánh An mà những vị tăng khác, những ngôi chùa khác cũng vậy. Quà dường như lúc nào bà cũng mang theo, quà nhỏ để trong túi xách còn quà lớn để trên xe. Gặp chư tăng là lấy ra tặng, tặng hết người này đến người kia. Tâm lượng của sư bà là thế, hạnh nguyện phụng sự là thế, gặp các vị tôn túc là sư bà cúng dường, các vị giáo phẩm nào chùa có lễ là sư bà đến yểm trợ. Dường như tặng quà cho người khác là một niềm vui sống của bà.

Có lần, Khánh An còn đơn chiếc, nữa đêm thầy bị cơn đau đầu hành hạ, đau đến bất tỉnh, trong đầu thầy chỉ biết nhấc chiếc điện thoại gọi cho sư bà, lập tức 15 phút sau sư bà có mặt và cùng đệ tử đưa thầy vào bệnh viện, chăm sóc thầy chu đáo trong những lúc ốm đau. Thật xúc động trước một nghĩa tình thiêng liêng cao đẹp của vị Bồ tát đi vào cuộc đời.

Ngẫm lại những câu chuyện thầy kể, con thấy mình có phúc làm sao khi được là đệ tử của Thầy, và cũng là con cháu của sư bà. Con thấy được hình ảnh sư bà có trong thầy, đó là con người luôn mang trong mình cái nghĩa tình sắt son. Tình nghĩa luôn bắt đầu từ những điều bình dị nhất, mà ở đó có một trái tim luôn rực sáng. Trao đi cái nghĩa tình là trao cho người một trái tim rộng lớn, độ lượng, bao dung. Có gì bằng khi con được học và cảm nhận sâu sắc rằng những thứ tưởng chừng như quá đổi bình thường nhưng lại là vô giá. Có phải đâu thầy dạy con những giáo lý cao siêu để rồi con quên đi cái nghĩa tình thực tại. Mà chính là qua cách sống nghĩa tình trong thực tại, thầy giúp con thấy được giáo pháp của tự thân. 

Tâm Minh Tu

 

Tin Tức Liên Quan