Lời bộc bạch của con

26/09/2019 10:48
Kính Bạch Đức Thế Tôn! Con xin gửi bức thư này đến Ngài - bậc Đạo sư của mọi loài với tất cả sự tôn kính cũng như lòng biết ân của con.

Một lá thư chất chứa những nỗi niềm và tri ân của một đứa học trò nhỏ luôn mong muốn có thể làm điều gì đó để dâng lên Ngài. Trên con đường thế gian đầy rẫy những ô trược và đau khổ này, con thật may mắn rằng: khi được biết đến giáo pháp của Đức Thế Tôn và có duyên lành được thực hành những pháp môn mà Ngài đã truyền trao. Con như một sa mạc khô cằn nay đã được tắm mát bởi mưa pháp của Ngài.

Khi con bước đi trên con đường này, nhờ những lời dạy từ trong kinh mà Ngài đã thuyết, dù cho gặp những đau khổ vấp ngã con cũng luôn có thể vực dậy từ những ngày tháng tăm tối nhất. Những lúc con chỉ có một mình, con cũng cảm thấy rằng: bản thân con không cô độc, vì Ngài luôn ở trong tim con. Dù Ngài đã nhập diệt cách đây mấy ngàn năm, nhưng trong tâm con, Ngài vẫn luôn hiện hữu và luôn vì chúng con mà âm thầm che chở.

Thưa Thế Tôn, mặc dù là vậy, nhưng chung quy con vẫn chỉ là đứa trẻ nhỏ rất dễ bị lạc đường. Trong đêm dài mù mịt, xin Ngài hãy luôn dẫn dắt con, để con có thể đi đúng đường. Ngài là vị cha lành, là bậc Đạo sư và là một người luôn không rời bỏ con. Những mệt mỏi và phiền não của con, luôn được người lắng nghe và xoa dịu.

Hiện tại, con ngồi nhớ lại những ngày tháng mà khi con đi làm phải ở xa nhà, xa người thân, xa bạn bè trong một căn nhà trọ nhỏ hẹp ở một nơi xa lạ mà con chỉ lần đầu đặt chân đến. Mọi thứ nơi đó rất phồn hoa, cuộc sống nơi đó cũng rất sung túc... nhưng song song đó cũng là chuỗi ngày con tưởng chừng đã lạc mất đi bản thân mình. Con buông lung, con thoái chí, con ngã chấp... Con dường như quên mất đạo, mỗi ngày chỉ tập trung chạy theo đồng tiền. Cho đến khi con bị chính đồng tiền đó gây cho bản thân sức ép không thể thở nổi, những nỗi khổ tâm mà không thể nói với ai, những khó khăn mà con phải tự một mình đi qua...mọi thứ nó cứ dồn dập kéo đến, mà không có một người thân hay người bạn nào có thể cạnh con khi đó để con có thể ít nhất chỉ là nói ra vài sự uất nghẹn ở trong lòng.

Cũng chỉ có Ngài, Ngài đã lắng nghe hết những ưu phiền và tâm sự nặng trĩu của con, Ngài đã cho con một điểm tựa vững chắc, Ngài đã đưa con về với con đường mà con nên đi. Con đường của Phật Pháp và ánh sáng của Chân Lý bất diệt. Con thật hạnh phúc rằng, trong giây phút hiện tại này, con có thể viết lên những câu chữ để gửi đến Ngài - Đức Phật từ bi của con và muôn loài.

Sau những điều mà con đã thấy và trải nghiệm...có thể so với người khác nó không là gì ở cái thế gian ngũ trược này. Nhưng đối với con, như vậy đã là đủ để con có thể biết rằng: những gì Thế Tôn giảng ở trong Kinh đều không sai một li. Nhưng cũng xin cảm ơn những ngày tháng chông gai đó mà hiện tại, lòng tin của con đối với Ngài ngày một vững chắc hơn và không còn ý niệm tham chấp nữa. Con cũng đã học được cách khiêm nhường hơn và đối với những việc bất như ý cũng có thể thực tập theo lời dạy của Ngài mà phát tâm hoan hỷ mỉm cười.

Bất luận con đường phía trước có bao nhiêu chông gai, là khổ hay đau, con cũng nguyện chấp nhận từng khổ ải đó và vẫn mãi giữ lấy tâm bình thản tu tập...vì con luôn biết rằng, giờ đây con không chỉ có một mình mà vẫn có Ngài bên cạnh…!

Ngọc Thủy

Tin Tức Liên Quan