Thân Chiều Tâm Vẫn Bình Minh

3/02/2021 9:07
Ở thế gian Sư cô là người mang nặng đẻ đau để Thầy được biểu hiện, còn trong ngôi nhà giáo pháp, Thầy lại là Người giúp Sư cô dự vào dòng họ Thích của Thế Tôn.

Có lẽ đối với đại chúng, hình ảnh nhập thất của Thầy vốn dĩ thân quen, vượt qua cái cảm xúc buồn ban đầu. Bởi lẽ đại chúng ý thức sự lợi lạc từ việc nhập thất của Thầy. 

 

Lênh đênh làm khách phong trần mãi

Ngày hết quê xa vạn dặm đường.

Câu thiền ngữ của Trần Thái Tông như nhắc nhở chúng ta quay về với quê hương xứ sở của mình, khi nào thật sự đặt chân bước vào quê hương tịnh độ thì mới có được bình an đích thực.

Hạnh phúc không phải là một khái niệm mơ hồ mà mỗi chúng ta có thể chạm tới, thấy rõ ràng trong từng ý niệm sanh khởi. Ngồi yên tu tập, hạ thủ công phu bằng con đường thiền tập giúp chúng ta tăng trưởng công đức, đạo lực phát huy, gạn đục khơi trong, cơ hội tái tạo lại năng lượng tiêu hao đã mất. 

Những lợi ích lớn lao như thế, bằng sự phát nguyện nhập thất của Thầy là một niềm vui lớn cho hàng đệ tử. Nếu đại chúng hoan hỷ thì đằng sau lại là hình ảnh của Sư cô Trung Hậu lại rơm rớm nước mắt lo lắng cho Thầy, những nỗi lo mà một người mẹ vĩ đại nào cũng như thế. 

Khuya sớm nay, ngày giỗ tổ khai sơn Tu viện, Thầy ra dâng hương, lễ tổ, thiền tọa với đại chúng vài chục phút. Xong, Thầy trở lại thất. Tất cả đại chúng đều theo chân thầy,  mời Thầy ngồi lại uống chung trà. Thực chất là muốn ngồi với thầy vài phút không biết tết thầy có ra thất không. Vâng, chỉ vài phút thôi rồi đại chúng cáo lui. Bất chợt tiếng cộp cộp gõ xuống nền, chúng con biết ngay đó là tiếng gậy của cô Trung Hậu đến chào thầy. Nhanh quá, trong tích tắc cô đã bỏ gậy xuống và đảnh lễ thầy. Năm vóc phủ phục mọp sát đất, Đến nổi Thầy cũng không kịp bước tới để nâng Cụ bà. 






Cầm tay đỡ lên, Thế là sư cô ôm lấy thầy mếu máo: “Thầy nhớ giữ sức khỏe, ăn uống đầy đủ nha”. Sư cô nhắn Thầy như vậy, không phải là không có lí do. Vì trong thời gian nhập thất, Thầy không tiếp xúc với ai, tự chăm lo mọi việc, ngay cả khâu ẩm thực cũng tự nấu lấy. Tiếng Sư cô run run làm chúng con ai cũng nghẹn lòng. Ở thế gian Sư cô là người mang nặng đẻ đau để Thầy được biểu hiện, thì trong ngôi nhà giáo pháp, Thầy lại là Người giúp Sư cô dự vào dòng họ Thích của Thế Tôn. Sự tương duyên tuyệt vời này khiến chúng con nhớ lại hình ảnh Di Mẫu Kiều Đàm năm xưa, với đôi chân đài các của một mệnh phụ đã bị rướm máu vì trên đường dài đầy đá sỏi quyết lòng xin  được xuất gia.

Con thấy Thầy như cũng xúc động. Dù mạnh mẽ tới đâu nhưng trước tình thương lớn lao này ai mà chẳng nhấp nháy đôi mắt. 

Đáp lại tình thương lớn đó thầy chỉ nói một câu: “Đã xế chiều, sắp tắt bóng rồi, tinh tấn lên nhé Cô”

Cầm tay đưa Sư cô xuống, con cảm nhận niềm hạnh phúc nơi Cụ bà. Thân dẫu xế chiều nhưng tâm vẫn soi sáng suốt ngày đêm. 

Q. Thức 

 

Tin Tức Liên Quan