Một Vu Lan Buồn

21/08/2021 2:27
Một mùa Vu Lan nữa lại đến với những người con Phật, nhưng lại đến giữa lúc cả nước đang hứng chịu nặng nề bởi dịch bệnh Covid. Vu lan này con chỉ có thể tâm niệm báo hiếu và tưởng nhớ công ơn cha mẹ trong lòng mà thôi.

Ngồi ngoài hành lang những cơn gió mang hơi lạnh của trời mưa tháng bảy lướt qua người, khiến nó chợt nhớ đến ba. Trên tay cầm chiếc điện thoại do dự không biết có nên gọi về cho ba hay không? Vì nó và ba rất ít khi trò chuyện, có lẽ là do những khúc mắc ở trong quá khứ đã khiến cho cả hai không thể mở lời với nhau nhiều.

 

Tuy rằng, nó vẫn luôn được má dạy phải luôn kính trọng ba, dù có như thế nào thì ba vẫn mãi là ba của nó và bản thân nó cũng là người học Phật, nên đã được thấm nhuần lời dạy của đức Thế Tôn, không giận, không hờn cũng không oán trách, tất cả sự việc trên đời đều do duyên sinh duyên diệt. Song, mỗi lần gọi điện thoại, nó vẫn rất khó để nói chuyện nhiều với ba, tất cả chỉ dừng lại ở câu thăm hỏi.

 

Tình hình dịch bệnh hiện tại ở Sài Gòn quá đỗi đau thương, có những hình ảnh mà đã làm nó phải nghẹn ngào khi thấy những người con phải một lúc mất đi cả cha lẫn mẹ nhưng họ không thể nào đến cạnh để chạm vào đấng sanh thành. Còn nỗi đau nào hơn, khi tận mắt thấy người thân yêu nhất ra đi ngay trước mắt mình mà không thể làm gì được.

 

Nó lúc trước từng nghĩ, bản thân thật bất hạnh khi má mất sớm nhưng trong hiện tại nó lại biết ơn rằng, ba vẫn ở đó, vẫn đang hiện diện để nó có cơ hội nhìn thấy ba, trò chuyện và quan tâm ba.

 

Ấn vào nút gọi, nó nhanh chóng suy nghĩ những chủ đề khác ngoài việc hỏi thăm, để có thể cùng ba nói chuyện lâu thêm một chút. Tầm vài tiếng "reng", ba bắt máy và với âm giọng ấm áp đó "Ba nghe nè con"... Sóng mũi nó đã cay sè vì nó không thể biết được mình còn được nghe câu nói đó thêm mấy lần? Vô thường già, bệnh không hẹn với ai cả, sớm còn tối mất, trong một sát na liền đã chuyển sang đời khác. Không ai biết được ngày cuối cùng của kiếp sống là ngày nào.

 

Sau vài câu thăm hỏi, nó đã nối tiếp được câu chuyện thêm lâu hơn và trong lòng nó lại dâng lên sự lo lắng vì biết ba của nó vẫn phải đi làm. Ba nói, hai tháng trước ba vẫn ở nhà theo chỉ thị nhưng tháng này ông chủ bảo ba đi làm lại, dẫu biết nguy hiểm nhưng vì mưu sinh, vì gia đình nên ba của nó bất chấp.

 

Ba bảo nó yên tâm vì ba "kỹ" lắm. Ba không tiếp xúc với ai cả, chỉ đến chỗ làm rồi về thẳng nhà, công ty cũng cho test Covid ba ngày một lần. Vào mỗi sáng, ba nó dậy sớm, bắt đầu thực tập ngồi thiền và quán sát thân tâm để lấy năng lượng lành trước khi ra ngoài làm việc.

 

Nó cố giữ bình tĩnh để không oà lên khóc, nó ráng khuyên ba phải giữ gìn sức khỏe, phải ăn uống và khuyến khích ba hãy đi tiêm vaccine. Sau khi ngắt máy, nó khóc, khóc rất nhiều vì đau lòng. Nó đã không thể vững chải trước những lời tâm sự của ba.

 

Nó không phải đau cho một mình ba mà nó biết rằng còn rất nhiều người vì miếng cơm manh áo mà phải bất chấp với nguy hiểm dịch bệnh để đi làm. Dù rằng theo chỉ thị 16 không ai được ra đường với bất cứ lý do gì, nhưng không tiền, không thức ăn thì phải sống như thế nào? 

 

Nó không dám trách ba nhưng cũng không dám khuyến khích ba... Nó giờ phút này chỉ biết cầu nguyện cho ba và mọi người thật nhiều bình an. Ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, nó cảm thán: khổ chi mà khổ vậy! Nó muốn khuyên ba đừng đi làm, hãy ở nhà đi, dẫu có ăn cơm với tương chao thì vẫn tốt hơn mà, nhưng rồi nó không thể cứng rắn khuyên ba được vì nó hiểu được nỗi khổ tâm với sự mưu sinh bên ngoài. Nó muốn nói rằng, nó thương ba, dù trước kia ba đã bỏ nó và cả má nhưng nó vẫn thương ba lắm, chỉ là lời nói cứ như nghẹn lại ở cổ họng không thể phát ra được. 

 

Chưa bao giờ, nó thấy được mạng sống có thể mong manh như hiện tại, Sài Gòn hoa lệ nay đã trở thành vùng dịch lớn nhất của cả nước. Là nơi đã từng cưu mang biết bao nhiêu người dân từ Bắc chí Nam nhưng hiện tại lại chìm vào sự tang thương không nói nên lời.

 

Vài hôm gần đây trời mưa rất lớn, sấm chớp rất to, liệu rằng những người ở bên ngoài sẽ như thế nào? Nó cứ suy nghĩ và thầm biết ơn Tam Bảo nhiều lắm, vì giờ khắc này nó có thể bình an, có thể ấm áp ở trong nhà là nhờ có mái chùa che chở, có Tam Bảo gia hộ và nó ước gì sự bình an của nó có thể chia sẻ đến những người đang gặp khổ đau ngoài kia.

 

Sài Gòn mùa này thật đau lòng nhưng trong những cảnh tang thương đó lại xuất hiện hình ảnh của các màu áo trắng, áo xanh như những thiên thần ngày đêm tận lực kéo lấy mạng sống cho những bệnh nhân trước tử thần Corona. Rồi đến những chuyến xe trở hàng hoá lương thực từ các vùng miền của đất nước vào yểm trợ Sài Gòn, những bếp ăn thiện nguyện với mỗi ngày nấu mấy ngàn suất ăn và đến cả những dịch vụ mai táng 0 đồng...

 

Trong mắt nó, những vị tình nguyện viên đó như một vị Bồ Tát đang dấn thân vào biển lửa vì tấm lòng từ bi quảng đại, họ không ngại nguy hiểm, không ngại gian nan, dù phải xa gia đình, oằn mình nơi chiến tuyến thì họ vẫn kiên trì với sứ mệnh và trái tim yêu thương không muốn bỏ một ai.

Những người con của đức Thế Tôn, những người khoác trên mình chiếc y vàng cũng đã tạm thời gởi lại ca sa nơi chốn Thiền mà khoác áo blouse xông pha vào tuyến đầu phục vụ cho tha nhân.

 

Tình người trong mùa dịch rất cao cả và mãnh liệt. Tất cả đều đồng lòng chiến thắng dịch bệnh, để không còn phải gánh thêm sự mất mát nào nữa.

Vu Lan năm nay có lẽ sẽ trở thành một hồi ức buồn với rất nhiều người con, ai sẽ là người cài hoa hồng? Ai sẽ là người cài hoa trắng? Và thật hạnh phúc thay khi có người vẫn có thể cài hoa đỏ.

Một mùa Vu Lan thật nhiều nước mắt... 

 

Nó hiện tại chỉ biết cầu nguyện Chư Phật và nương lấy những cảnh tượng xung quanh làm đề mục tu tập. Nó vẫn nhận thức được nó chưa thực vững chãi, nó vẫn buồn, vẫn đau lòng... nhưng rồi ý chí của nó ngày càng thêm mạnh mẽ. Vì nó thấu hiểu chỉ có "Tu" thì nó mới có thể giúp đỡ cho những người mà nó thương!


Trung Ngân

Tin Tức Liên Quan