Về lại với cuộc sống thường ngày tại đất Sài Gòn, tự nhiên lòng con cảm thấy nhớ nơi ấy lắm, nơi mà con và mọi người dù chỉ ở được 3 ngày 2 đêm, nhưng đầy ắp kỉ niệm, được học những bài học ý nghĩa từ quý thầy, quý cô. Nhớ ngày này tuần trước, con còn háo hứng đếm ngược từng ngày để chờ đến ngày được tham dự Hội trại. Rồi từng ngày qua nhanh, cái đêm chuẩn bị hành lí để sáng mai đi, con không ngủ được, cứ mong trời sáng thật mau để được đến Tu viện. Sáng hôm đó, con dậy thật sớm rồi gọi hối bạn bè vì sợ đi trễ là xe đi bỏ tụi con. Và rồi xe lăn bánh, con ngồi trên xe mà lòng đầy háo hức trong khi một số bạn dần chìm vào giấc ngủ, chắc các bạn chưa quen dậy sớm. Cuối cùng xe cũng tới cổng bảo vệ vào chùa Tây Thiên. Xe chạy chầm chậm, con nhìn ra ngoài cửa thấy hàng chữ “Công viên nghĩa trang An Viên Vĩnh Hằng". Con ngớ người ra và tự hỏi sao mình đi cắm trại mà lại tới nghĩa trang. Nhớ lại mấy ngày trước chú Trung Pháp nói mình đi cắm trại ở nghĩa trang, cứ tưởng chú đùa. Con nói đùa lại, Hội trại chọn nơi sông núi hữu tình, âm dương hòa hợp hay đấy chứ chú. Tuy vậy, nơi này có lẽ còn quá mới nên chưa thấy "ai" về đây "định cư" mà chỉ thấy trùng điệp núi non, xanh um cây cối, sông hồ mát dịu.
Con đường vào chùa uốn quanh theo triền đồi và quang cảnh nơi đây thật đúng với tên gọi Tây Thiên.
Ba ngày thật bình yên. Được tham gia các hoạt động với mọi người, được ngồi ăn với nhau, được tụng kinh Phước Đức, được nghe Pháp thoại, được thiền hành, thiền buông thư . . . thoắt một cái đã kết thúc. Ôi, thời gian trôi đi nhanh quá! Con muốn thưa với thầy Quảng Thức rằng “Thầy ơi, chúng con ngủ ngon lắm ạ". Về nhà rồi nhưng miệng con lúc nào nào cũng lẩm nhẩm lại những bài hát được quí thầy, cô dạy. Cứ luôn miệng nói với bạn bè, nếu giờ này còn ở Tây Thiên thì mình sẽ làm cái này, cái kia.
Con đi cắm trại cũng nhiều rồi nhưng đây là lần đầu tiên được đi với quý thầy, quý cô. Cảm giác nó khác lạ làm sao. Tối, về tới nhà, niềm vui vẫn chưa hết, gọi điện trò chuyện với một bạn, nghe bạn ấy nói thầy Quảng Thức chắc mệt lắm, vì thầy làm nhiều ngủ ít. Trong khi tụi con được lên xe về nhà nghỉ ngơi thì thầy còn ở lại dọn dẹp. Nhưng con cảm nhận Thầy đang rất hạnh phúc. Dù có mệt, thầy cũng sẽ rất vui vì được phụng sự chúng sanh. Con muốn gửi lời cảm ơn đến mọi người trong Hội trại. Con sẽ cảm ơn bằng hành động cụ thể thông qua lời nói, hành động và tư duy đẹp góp phần tô điểm cho đời thêm tươi. Con sẽ luôn nhớ lời các thầy, cô dạy và thực tập hàng ngày. Con thấy rằng mặc dù Hội trại diễn ra ở rừng núi còn thiếu thốn nhiều thứ, Ban Chăm sóc Hội trại đã cố gắng lo đầy đủ mọi thứ cho tụi con. Chúng con biết ơn mọi người lắm. Con cũng không quên bày tỏ lòng biết ơn đến các Sư cô Chùa Phổ Đà. Con muốn nói rằng: “Các cô ơi, cơm ngon lắm ạ".
Ba ngày trôi qua, chúng con được quí thầy, cô nuôi thân và nuôi tâm chúng con bằng những món ăn thánh thiện. Đó cũng là con đường thánh thiện con đã được đi.
Phan Thị Hồng Huệ - Nhuận Dung
(Gia đình An Trú)
Tin Tức Liên Quan
- Thử hỏi một lần ta là ai? (19/04/2016 2:43)
- Cát bụi luân hồi (18/04/2016 7:37)
- NGÀY TRỞ VỀ (13/04/2016 10:41)
- CON ĐI TÌM CON (12/04/2016 2:20)
- Tiếng vọng vô thanh ( 7/04/2016 3:13)
- Chén Trà Tinh Sương (17/03/2016 10:19)
- Vô ngần lắng trong ( 7/03/2016 5:36)
- TÌNH KHÚC THIÊN THU (20/02/2016 5:21)
- Đạo Phật sao đẹp quá! (20/02/2016 5:11)
- Nhân đọc "Giao chuyển" (14/02/2016 4:07)