Hội trại làm thay đổi đời con

9/05/2016 3:31
Xem trên facebook thấy có hội trại 3 ngày ăn ở trong chùa vào dịp lễ làm con rất vui, định đăng ký ngay. Nhưng sau đó, thoáng lên một chút buồn. Vui vì có dịp vào chùa xem có gì trong đó và buồn vì năm nào những ngày lễ lớn thế này đều đi chơi, năm nay lại thui thủi một mình trà trộn vào 400 người trong 3 ngày, quả là thách thức đối với con. Rồi như cái gì đó thôi thúc, con quyết định đi 1 mình

Tới Khánh An, thấy mọi người đang vui chơi, đang chụp hình, cùng nhau ngồi từng tốp chờ lên xe, con đi cất xe máy và phụ xách đồ lên xe trong cô đơn.

Hơn một giờ ngồi xe thì tới điểm cắm trại. Chùa Tây Thiên cảnh thật đẹp thật hùng vĩ. Một số xe đi trước, họ đã xuống xe đứng đó chờ sẵn. Con cũng xuống xe như mọi người, chờ các xe khác tới rồi vào tháp chuông cất đồ. Con may mắn gặp được một người quen đồng trang lứa cùng tâm trạng nên con vui hơn tí.

Ăn sáng bằng 2 nửa bánh mì dài ngoằng rất thơm, ăn no bụng. Rồi đăng kí lấy thẻ học viên mã số 421 có vẻ số không đẹp lắm, nhưng thôi kệ.

Mọi người tập trung vào chánh điện cùng các thầy và chia thành 4 hay 5 nhóm gì đó mà các bạn nhốn nháo lên, đòi vào chung nhóm này nhóm kia cho có bạn bè, mình thì ở đâu cũng được và được xếp vào nhóm Trở về. Nghe cũng ý nghĩa lắm, con cũng thích cái tên này vì nó như trở về nơi mình cần tới - về với chùa về với Phật.

Phân nhóm, cùng giao lưu xong là tới giờ ăn trưa. Đông và nắng nhưng cũng phải cố theo hàng lối như mọi người. Xếp hàng khất thực xong, mọi người tuần tự vào vị trí ổn định chỗ ngồi. Trước khi ăn, có vị thầy tụng bài kinh gì đó con nghe thấy hay lắm, đại loại là: "Từng cọng rau, hạt gạo là của trời đất và công người tạo tác nên các con khi ăn phải ăn trong chánh niệm, ăn trong niềm biết ơn và cảm nhận hương vị của cọng rau của miếng đậu hũ sẽ thấy ngon hơn bình thường". Ngồi ăn cũng trong tư thế trang nghiêm, thoải mái không nghiêng hay nhìn xung quanh tránh động tâm. Ăn xong cũng vậy, giữ im lặng, không nhìn lung tung không nói chuyện, không quạt mặc dù trời rất nắng. Con rất cảm động. Khi giờ cơm kết thúc, thầy tụng lên: "Bát cơm đã vơi, bụng đã no rồi, bốn ơn xin nhớ, nguyện sẽ đền bồi". Thật sự con đã rơi nước mắt lúc đó và cả bây giờ khi con viết lại những kí ức này. Con không biết tại sao con khóc nhưng qua lời dạy của quí thầy, con cảm thấy cuộc sống rất ý nghĩa. Chốn đông người lại là nam nhi mà ngồi khóc thì không ổn, thôi không nghĩ nữa ngồi nhìn xa xăm để tâm bình thản như mọi người.

Giờ ngủ trưa, được thông báo "nam tả nữ hữu". Không hiểu ý nghĩa gì nhưng cũng không hỏi. Sáng dậy sớm, bây giờ mệt lắm rồi cố gắng ngủ 1 tí mặc dù rất nóng. Đang ngủ thì nghe thầy nói vọng trong loa, giật mình dậy thì ra thầy đang hướng dn  ngủ trong chánh niệm, thế là con mất ngủ luôn.

Thức giấc rồi sinh hot chiều thế nào con cũng không nhớ. Đêm có tiết mục đốt lửa trại rất vui, thầy và các bạn trong  Ban Chăm sóc cống hiến hết mình trong các trò chơi, ai cũng lăn lộn rất nhiệt tình để tạo không khí vui.

Thời gian qua đi, 4h sáng ngày thứ 2 được các thầy cô hướng dẫn Lễ thắp nến cầu nguyện. Thầy Viện chủ giải thích việc dâng đèn cúng Phật hay còn gọi là Hoa đăng. Thật tuyệt vời, con thường hay hát bài Đất nước trọn nim vui có đoạn: "Đêm hoa đăng những môi cười là đóa hoa đời thắm tuyệt vời, đẹp niềm tin mãi mãi...". Bây giờ con đã biết và thực tế hoa đăng là gì và tại sao phải lúc trời tối, vì trời tối mới cm nhận được 1 rừng Hoa đăng xanh đỏ tím vàng đang lấp lánh như những ánh sao, ban ngày thì không. Giọng Thầy Viện chủ thật trầm ấm. Thầy giảng rằng "Các con hãy lắng tâm, nâng hoa đăng bằng cả 2 tay, đưa lên giữa ngực và tưởng vnhững mong ước, cầu nguyện, những điều tốt đẹp nht cho gia đình, cho ba mẹ cho cửu  huyền và cho chính bản thân các con. Khi đi, các con hãy giữ chánh niệm. Ngọn đèn này, ánh sáng là trí tuệ, hơi nóng là tình thương, hãy quan chiếu như vậy. Ngọn đèn này, tựa như ánh sáng Phật pháp đang soi sáng cho các con bước đi trên con đường đời". Con vừa đi, vừa nhìn ngọn đèn, vừa nghe thầy nói, giọng ấm áp mà nước mắt con rơi, cảm xúc thật kì lạ chỉ vì nghe được những câu nói ấm áp đó. Con thấy rằng con đã tìm cho mình được con đường. Con đường ấy được ngọn đèn đức Phật soi sáng cho con bước chân. Mỗi bước chân của con đi trên đương đời từ hôm nay đã yên tâm hơn, đã có ánh sáng hào quang của đức Phật soi chiếu. Con đã khóc rất nhiều, rất nhiều... khóc cho thỏa thích khóc cho những ngày tháng qua con đã sống trong tăm tối, đối diện với khổ đau nghịch cảnh mà không biết phải làm sao cho đúng với đạo đức đúng vi chân lý ở đời. Đây rõ ràng là chân lý, rõ ràng là đạo đức, hợp tình hợp lý và hợp pháp mà con muốn tìm bấy lâu nay.

Nắng lên rồi, một ngày mới đầy nắng nóng lặp lại nhưng trong con vẫn cố gắng giữ chánh niệm. Buổi tối, thầy đưa chúng  con lên đồi Phương Nam cúng Mông sơn Thí thực. Thầy giảng: "Chúng sanh có 6 loại: Trời, Người, Atula, Súc sinh, Ngã quỉ và Địa ngục. Các cảnh giới này đang tồn tại và luân hồi tuỳ theo nghiệp thức tái sanh. Tổ chức lễ này chính là nguyện cầu cho những sinh linh được nghe kinh mà siêu thoát".

Từng bước, con thảnh thơi đi trong chánh niệm, nhưng có một vài bạn cứ nói chuyện làm con rất đau đầu nhưng cố gắng im lặng. Buổi cầu siêu trong chánh niệm, hương khói nghi ngút và gió rất mát rất thoải mái. Quí Thầy đọc bài cúng được một lát con lại khóc, con cũng không biết tại sao mình tới đây 2 ngày mà hay khóc quá. Con cảm thấy Quí Thầy rất hiền lành, tâm rộng khắp nơi. Sống một đời vì lợi ích cho mọi người, không chỉ ở cõi đời mà còn cho cả những cõi vô hình. Con khóc vì đạo đức ấy bao trùm khắp vũ trụ. Có lẽ ai đi tu cũng vậy. Cuộc sống của 1 vị tu sỹ rất giản dị, một mảnh y qun quanh cơ thể, không tài sản, không danh vọng. Cái tài sản quí duy nhất mà họ vun bồi là đạo đức. Họ yêu thương mọi người, yêu thương các con vô điều kiện. Không biết vì sao ở xã hội lại ganh đua, hiềm tỵ,  ganh ghét nhau đến khốc liệt vậy, trong khi người tu lại làm được nhiều điều thanh cao kia. Xã hội rất cn nhng con người đó. Con nguyện xin sống cuộc đời cư sĩ tại gia và học cách sống như quí thầy.

Khoá lễ kết thúc, đoàn người từng bước xuống đồi. Từ trên đỉnh đồi, một chiếc xe đứng yên pha đèn xuống, làm sáng cả một khu vực, sáng cả lối đi. Nhìn kỹ, con thấy có bóng áo nâu - Thầy. Người đang đứng cạnh chiếc xe, hướng dẫn tài xế điều chỉnh ánh sáng đèn pha để rọi đường cho chúng con bước đi trong đêm đen. Chỉ một hành động nhỏ đó thôi lại một lần nữa con bị xúc động mạnh bởi nghĩa cử thầm lặng ấy.

Đêm văn nghệ là n chơi của các bạn sinh viên năng động, con được hòa vào nhng niềm vui đó những tiết mục hát và hài kịch có lúc cười không nhặt được răng cũng có lúc nước mắt không cầm nổi. Quả là vi diệu.

Vậy là hết ngày thứ 2. Qua ngày thứ 3 con may mắn vào  được danh sách được quy y Tam Bo. Bấy lâu nay con đã nghe về quy y Tam Bảo rồi. Con muốn biết thêm ý nghĩa của việc quy y và m nay con đã thỏa mãn ước nguyện,  đã được thầy quy y rồi. Lễ quy y rất đơn giản, chỉ cần quỳ xuống và đọc theo Thầy với tâm thành kính là xong. Nhưng sao con vẫn bị xúc động lạ kì. Con lại xúc động và khóc nữa rồi. Con không biết tại sao, con biết từ hôm nay con đã là con của Phật rồi, con không còn là một người đơn côi không nơi nương tựa nữa. Từ nay con đã có một cái tên riêng rồi, được nương theo giáo lý nhà Phật. Giáo lý ấy rất vi diệu, có thể đem lại hạnh phúc cho con. Giáo lý ấy đã tồn tại hàng ngàn năm rồi, ngàn năm giáo lý ấy vẫn đúng vẫn là chân lý của vũ trụ. Con được nương vào chân của Phật rồi, từ nay con được học, được thực hành những giáo lý ấy cùng các thầy dưới ánh ssoi sáng của Đức Phật, dưới ánh sáng lung linh của Hoa đăng mà con đã tận tay dâng lên, con rt vui. Con đã có một cái tên, tên con rất ý nghĩa, tên con nói về một người quân tử hảo hán, luôn vững chắc trên đôi chân, luôn kiên định trong ý niệm mặc dù những thay đổi vui buồn trong cuộc đời này đến với con. Cái tên thật hay và hợp vi con Thầy ạ.  Con nguyện xin sống đúng với ý nghĩa của cái tên đó mà thầy đã đặt cho con nhé. Con nguyện sống theo Năm giới thầy dặn con để xứng đáng vi cái tên đó.

 Con xin cảm ơn các thầy, cô. Các thầy là tấm gương cho con soi sáng, cho con học hỏi đúng như ý nghĩa của Lễ Qui y. Con nguyện quay về nương về Ba ngôi quí Phật Pháp và Tăng

Hồ Đăng Thọ (Khánh Trúc Hạo)

Tin Tức Liên Quan