Còn lại cánh Hoa Tâm

14/03/2020 9:14
Giờ thì, Cộng hòa Séc đã mãn duyên lui tới, quê hương xưa xin gửi lại huyễn thân. Rong ruổi cả đời duy còn cánh Hoa Tâm, một khắc xả buông nghìn thu thanh thản.


Tôi vừa bước vào cửa đã vẳng nghe tiếng niệm Phật đồng thanh. Đi thẳng vô phòng thờ, Cụ Hoa Tâm trước mắt tôi là dáng người gầy guộc nằm bất động trước tôn ảnh Đức Phật.  Người nghiêng về phía bên phải. Ống trợ thở và các y cụ vẫn còn nguyên. 


Cụ mới vừa tắt thở không lâu. Tôi nhẹ nhàng rút ống trợ thở, ống truyền thức ăn và một số y cụ còn đang gắn nơi mũi, miệng; lấy khăn lau mặt Cụ rồi chỉnh lại tư thế nằm cho ngay thẳng. 




Cầm lấy bàn tay Cụ, tôi để tâm buông thư, tĩnh lặng, thở nhẹ và sâu, nhưng mặt thì ngước lên trần, sợ cúi xuống mắt... bị nhoà. 


Mỗi lần gặp nhau,  bàn tay ấy nắm tôi chặt lắm. Nhưng giờ thì bàn tay đó đã buông xuôi và chỉ còn lại tôi nắm giữ.



Tôi biết tôi đang có mặt cho Cụ và Cụ cũng đang có mặt cho tôi. Có mặt cho nhau đã mười mấy năm trời rong ruổi khắp các nẻo đường Cộng hòa Séc. Có những lúc đi hoằng pháp ở tỉnh xa, khi về lại Praha thì trời đã gần sáng. Căn nhà nhỏ ở vùng Opatov thuê để làm.... chùa, tôi lên gát nằm ở một góc phòng bên hông bàn Phật còn Cụ thì xếp mấy chiếc ghế lại để ngã lưng, mỗi ngày cứ vậy đến nhiều tháng liền. Có những đêm tuyết ngập dưới trăng, xe chạy mà cứ như thuyền trôi, tôi vô tư ngắm tuyết một cách lạ lẫm, thú vị trong khi Cụ thì lo sợ, mắt nhắm nghiền chuyên tâm niệm Phật. Có những khuya xe chạy loanh quanh vì navigace chỉ đường không chính xác, thế là phải nằm bụi nằm bờ cho đến gần sáng để đi tiếp cuộc hành trình. Có những mưa giăng mịt lối, Cụ và nhiều Phật tử ngồi ở sân bay trong cái rét âm độ chờ tôi hạ cánh, hay những khi Cụ lọ mọ đến 2-3 giờ sáng ngồi gói từng bộ tách, từng thỏi kẹo tiễn tôi hồi hương. 


Có mặt cho nhau không chỉ ở Séc mà cả ở Ba Lan, ở Đức, ở Hungary ... Không phải chỉ ở châu Âu mà ở cả Việt Nam. Mỗi lần vào Sài Gòn, nhà cửa con cháu cao sang nhưng điểm đến của Cụ là Khánh An. Tu viện mỗi ngày mấy thời thiền, thời kinh Cụ đều không bỏ sót.





Cho đến năm rồi, chân không còn bước đi được nữa, phải ngồi xe lăn; ấy vậy mà Cụ vẫn quay về và muốn “Thầy đẩy con đi một vòng thăm Khánh An lần cuối nhé”. 





Ngay khi biết thân vô thường đến lúc phải chia xa  nhưng vẫn chọn người để... ký gửi: “Con mà nằm xuống thì Thầy phải có mặt cho con đấy”! 




Thế rồi những ngày cuối cùng của năm 2019, chị Bích Hải đưa Cụ vào Sài Gòn. Sau  lễ an vị Phật, tôi đến ngồi bên Cụ khai thị mấy lời. Nghe tiếng tôi, Cụ nhướng mắt, nắm lấy bàn tay tôi như lần mò tìm nơi nương náu, dù những ngón tay yếu ớt không còn đủ lực cầm.




Sau tết canh tý, Cụ vào viện, nằm được khoảng hai tuần thì bác sĩ bảo “Sức Cụ đã tận rồi”. Chị Hải gọi điện báo, chúng tôi thống nhất đưa Cụ về, nằm ở nhà ra đi cho ấm cúng. 


Năm ngày liên tục sáng chiều, tăng chúng Khánh An ở bên Cụ luân phiên trì niệm. Có những lúc Cụ mở mắt nhìn quanh như muốn bày tỏ lòng biết ơn. Cũng có những khi Cụ khép mắt an nhiên như “Đã về đã tới”. 




Ngẫm lại, mười lăm năm cộng sự, thuận duyên cũng nhiều mà nghịch duyên cũng lắm. Có môi nở nụ cười và có cả môi mím chặt niềm đau. Có viên mãn thành tựu và cũng nhiều bất mãn phật lòng. 


Tình người xuống lên theo những cung bậc cảm xúc thăng trầm. Thuận, nghịch, khóc, cười cứ đến rồi đi như những con sóng nối nhau dào dạt. Riêng Cụ thì trước sau vẫn một lòng thủy chung như nhứt, vẫn Hoa Tâm rạng ngời dù dông bão hay bình yên. 

 


Giờ thì, Cộng hòa Séc đã mãn duyên lui tới, quê hương xưa xin gửi lại huyễn thân. Rong ruổi cả đời duy còn cánh Hoa Tâm, một  khắc xả buông nghìn thu thanh thản. 


Bái biệt Cụ.


Trí Chơn




Tin Tức Liên Quan