Thơ Tặng Người Không Quen

3/04/2018 6:03

Bạn hỡi cung đường nào ta đã bước
Dấu chân nào vô tình dẫm lên nhau
Ánh mắt nào một thoáng lướt qua mau
Rồi vội cười, vội đi về phía trước.

Nẽo đời nào cùng đi mà chẳng biết
Sợi nắng nào soi sáng mà chẳng hay
Khung trời nào lướt gió mấy tầng mây
Cho dang dở chạm sâu vào khoảnh khắc.

Quả đất này ngôi nhà chung duy nhất
Sự sống này có gì hơn tình thương
Hãy tìm nhau trong từng mỗi hơi thở
Và gặp nhau khi đầu ngõ tan sương.

Ta nhìn mây lờ lững cõi mênh mông
Nhấp ngụm trà như uống cả bạch vân
Dòng tử sinh bơi lội biết bao lần
Mà sao vẫn như chưa từng hội ngộ.

Cho ta biết từ nơi nào bạn đến
Ta sẽ cho hay chốn bạn tìm về
Dù vạn nẻo vẫn chung soi bóng nguyệt
Sen trong bùn và Phật trong cõi mê.

Cầm vốc tuyết lên cao - vẫn vốc tuyết
Nước trong tay sao chẳng ở lại tay
Mây trên trời nghìn thủa lặng lờ bay
Tuyết, nước, mây là gì hả sương, khói ?

Bạn hỡi nếu một mai không gặp nữa
Hãy nhớ rằng chưa hề có phân ly
Cùng chung sống trên đất mẹ từ bi
Và cộng sinh dưới bầu trời hỷ xả.

Bạn hỡi nếu ngày mai còn gặp lại
Đừng quên rằng ta là kẻ tha phương
Hãy dừng bước sớm về với cố hương
Tìm lại gốc rễ tâm linh ngày trước.

Con đường nào vạn loài về chung lối
Và bao người tiếp tục nối chân nhau
Cõi trăm năm lặng lẽ bước qua mau
Cho nhật nguyệt chiếu soi đêm trường mộng.

Cuộc vô thường ai đi ai ở lại
Ta đùa vui với một kiếp rong chơi
Thân nhoài mệt về với đất thảnh thơi
Cho chân tâm nở hoa miền tỉnh thức.

Trí Chơn

Tin Tức Liên Quan