Phép Mầu Tình Thương

11/08/2018 2:05
Kính bạch Đức Thế Tôn, khi học giáo pháp của Ngài con ý thức được rằng Thế Tôn không thể giúp con không chết nhưng Thế Tôn có thể giúp con không sợ chết. Thế Tôn không thể cho con những gì con muốn nhưng Thế Tôn có thể dạy con không muốn bất cứ thứ gì trên cõi đời này. Thế Tôn không thể dắt con đi đến bất cứ nơi nào con cầu, con thích, nhưng Thế Tôn có thể dạy cho con thấy rằng đi đâu trên cõi đời này cũng vậy thôi.

Giáo pháp của Thế Tôn giúp cho chúng sanh thoát khổ được vui, sống an nhiên giữa cuộc đời biến động và đạt đến giải thoát Niết Bàn. Nhưng bạch Thế Tôn vẫn còn rất nhiều người không biết và không thấm được những gì Ngài đã dạy, họ vẫn sống trong khổ đau và tuyệt vọng. Trong kiếp phù sinh  sống nay chết mai này, con cảm nhận được sự vô thường, bất trắc ở cõi đời này. Con cảm nhận rằng lòng người càng động loạn, thiên tai nhân họa tràn ngập khắp nơi. Nhìn hình ảnh nạn đói của Châu Phi được đăng tải trên internet mà không khỏi chạnh lòng. Bức ảnh mô tả lại hình ảnh một đứa bé kiệt sức vì đói đang cố gắng bò lê đến một lán trại của lực lượng Liên Hiệp Quốc cách đó nhiều cây số để kiếm thức ăn. Đằng sau đứa bé là một con kên kên đang thản nhiên chờ đến khi đứa bé ngã gục xuống để bắt đầu cho bữa ăn của nó. Trong kinh Phật có nói về cảnh giới của loại quỷ đói. Nhưng những kẻ trong các bức ảnh này còn sống dưới cả cảnh giới của loài ngạ quỷ, dù họ là đồng loại của chúng ta, cùng chung sống giữa “Cõi người ta”, trong Dục giới. Loài ngạ quỷ được nói đến trong kinh dù sao cũng còn có sức để kêu gào vì đói khát, còn những người trong bức ảnh hầu như không còn một chút sức lực nào, kể cả việc mở miệng để nhận thức ăn. Xác thân con người, từ thượng lưu trí thức đến kẻ bần cùng đều yếu đuối như nhau khi đối diện với cái đói và cái khát. Sự đói khát không chỉ đánh quỵ thân xác mà còn đánh quỵ cả tinh thần con người nữa, cho dầu đó là những kẻ đã từng một thời đứng ở đỉnh cao quyền lực và được bao phủ bởi những hào quang danh vọng, hay kể cả những bậc khổ hạnh chân tu. Bản thân cái chết không đáng sợ bằng nỗi ám ảnh về nó. Nhất là cái chết từ từ vì đói khát. Đó có lẽ là một trong những điều kinh khủng và thê thảm nhất trần gian.

Những năm gần đây, đất nước con cũng thường xuyên xảy ra thiên tai, nhiều cảnh tan thương xảy đến, con mất cha, vợ mất chồng, người chết, nhà sập...Từ cuối tháng sáu đến nay, miền Bắc nước con đã xảy ra các trận mưa lũ lịch sử dồn dập trên diện rộng và dài ngày đã gây ra lũ quét, sạt lở đất, giao thông tê liệt, nhiều người chết, mất tích, bị thương, thiệt hại về người và của rất nhiều. Người dân phải rơi vào cảnh màn trời chiếu đất, lạnh lẽo, đói khát, bơ vơi...Thật sự những ai đã từng rơi vào hoành cảnh khó khăn mới phần nào cảm được nỗi đau khổ của họ.

Trong giáo pháp của Thế Tôn con hiểu được rằng không có ai dễ ghét, chỉ có hai hạng người đáng thương vì họ đã gây nghiệp xấu và hạng người dễ thương luôn luôn tạo những điều thiện lành. Hình ảnh của Đức Thế Tôn đã dạy cho con về hạnh bố thí. Trong kinh Ngài đã nói với Ngài A Nan rằng nếu lấy một cây kim ghim xuống đất ở bất cứ chỗ nào trong cõi Diêm Phù Đề này cũng dính nơi mà máu và xương của Ngài đổ xuống vì chúng sanh. Tấm lòng đại bi và sự bố thí của Ngài không ai có thể sánh bằng. Ngài đã dạy chúng con cách bố thí và sự bố thí quan trọng nhất là tấm lòng chứ không phải vật thí. Bố thí với tâm trong sạch, đầy lòng từ bi sẽ đem lại phước thiện lớn và sẽ tạo ra được phép mầu. Con đã đọc được một mẫu chuyện thật cảm động, chuyện kể rằng: “Tess là một cô bé tám tuổi, nghe cha mẹ mình nói chuyện về đứa em trai nhỏ tên Andrew. Những gì cô bé hiểu được là, em trai đang bệnh rất nặng và gia đình cô bé không còn tiền. Tháng tới, gia đình em sẽ phải dọn đến một căn hộ nhỏ vì cha em không đủ tiền để vừa trả cho bác sĩ và cả tiền thuê căn nhà hiện tại. Chỉ một ca phẫu thuật rất tốn kém mới có thể cứu sống được em trai cô bé và giờ thì có vẻ như không còn ai cho họ mượn tiền nữa. Cô bé nghe bố nói với mẹ: “Giờ chỉ có phép mầu mới cứu sống được thằng bé thôi.” Thế là Tess vào phòng mình, kéo ra một hộp đựng tiền bằng nhựa dẻo được giấu kỹ trong tủ. Em dốc hết đống tiền lẻ ra sàn nhà và đếm cẩn thận. Em đếm lại ba lần. Tổng số tiền phải thật chính xác. Không thể có nhầm lẫn trong việc này. Cẩn thận bỏ hết những đồng xu trở vào trong hộp rồi vặn nắp thật kỹ, cô bé lẻn ra ngoài bằng cửa sau và vượt qua 6 dãy phố để đến tiệm thuốc Rexall với tấm bảng lớn Indian Chief màu đỏ ngay bên trên cửa ra vào. Tess kiên nhẫn chờ đợi người dược sĩ ở quầy thuốc chú ý đến em, nhưng ông ta mãi nói chuyện với một người đàn ông khác đến nỗi không lưu tâm gì một cô bé tám tuổi vào lúc này. Cô bé giậm chân để gây một tiếng động nhỏ.Vẫn không có gì xảy ra. Cô bé hắng giọng với âm thanh gây khó chịu nhất mà em có thể phát ra. Không có tác dụng gì. Cuối cùng, cô bé lấy ra một đồng 25 xu từ trong hộp tiền và dằn mạnh trên mặt kính của quầy thuốc. Điều này lập tức có kết quả. “Nào, cháu muốn gì?” Người bán thuốc hỏi với giọng bực dọc. “Tôi đang nói chuyện với anh tôi từ Chicago đến. Chúng tôi đã không gặp nhau nhiều năm rồi.” Ông ta tiếp tục nói, không đợi cô bé trả lời. “Dạ, cháu muốn nói với chú về chuyện em trai cháu.” Tess cũng trả lời bằng giọng bực dọc không kém. “Nó đang bệnh nặng, rất nặng, và cháu muốn mua một phép mầu.” “Xin lỗi, cháu nói gì chứ?” Người dược sĩ ngạc nhiên hỏi lại. “Em cháu tên Andrew và nó có cái gì đó rất tồi tệ đang lớn lên bên trong đầu. Cha cháu nói bây giờ chỉ một phép mầu mới có thể cứu được em cháu. Vì thế, cháu muốn biết bao nhiêu tiền có thể mua được phép mầu?". “Ở đây không bán phép mầu, cháu bé ạ. Chú rất tiếc nhưng không thể giúp được gì cho cháu.” Người dược sĩ trả lời và thở dài buồn bã. "Chú ơi, cháu có tiền để trả mà. Nếu không đủ, cháu sẽ kiếm thêm. Chỉ cần cho cháu biết giá bao nhiêu là được".  Người anh của ông dược sĩ bước đến và hỏi cô bé: “Em trai cháu cần loại phép mầu nào?”. “Cháu không biết nữa.” Tess trả lời và mắt em bắt đầu sưng đỏ lên. “Cháu chỉ biết là em trai cháu đang bệnh nặng và mẹ nói rằng nó cần được phẫu thuật, nhưng cha cháu không có tiền chi trả. Vì thế, cháu muốn dùng tiền của cháu.”

Người anh của ông dược sĩ hỏi: “Cháu có được bao nhiêu nào?”. Tess trả lời chỉ vừa đủ nghe: “Một đô la mười một xu. Đó là tất cả số tiền cháu có, nhưng cháu có thể kiếm thêm ít nữa nếu cần”. Người đàn ông mỉm cười: “Ồ, vừa đủ rồi đó... Một đô-la mười một xu... vừa đúng giá tiền của một phép mầu cho các em trai nhỏ.” Và rồi ông nói: “Đưa chú về nhà cháu nhé. Chú muốn gặp em cháu và cả cha mẹ cháu. Mình sẽ thử xem chú có loại phép mầu mà cháu cần hay không”. Anh trai của người dược sĩ là Bác sĩ Carlton Armstrong, một phẫu thuật gia ở Chicago và là chuyên gia phẫu thuật thần kinh. Cuộc phẫu thuật được thực hiện miễn phí và không lâu sau Andrew đã trở về nhà khỏe mạnh. Sau đó, cha mẹ cô bé trò chuyện về chuỗi sự kiện đã dẫn đến việc này. Mẹ cô bé nói: “Cuộc phẫu thuật này thực sự là một phép mầu. Tôi tự hỏi không biết nó đáng giá bao nhiêu?”. Tess mỉm cười. Em biết chính xác phép mầu giá bao nhiêu... một đô la mười một xu.”

Đó là phép mầu của tình thương và sự hiểu biết. Xin mọi người, nhất là những người con Phật, mang trong tâm những hạt giống Phật, những hạt giống của tình thương, hiểu biết, bao dung....tạo ra những phép mầu đối với với những con người đang bị khổ nạn, những người cùng mang trên người dòng máu Lạc Hồng.

Trung Nhã

Tin Tức Liên Quan