Tâm Tình Khánh An

14/05/2018 12:02
Cuộc sống suốt ngày lo cơm áo gạo tiền mệt mỏi quá. May cũng có những nơi như Khánh An để mình tìm về.

Cuộc sống là một bức tranh thật nhiều màu sắc mà ở đó, chính bản thân mỗi chúng ta sau tất cả những nổi trôi, bộn bề của cuộc sống, đôi chân ta mỏi mệt, tâm hồn ta như khô hạn thì ta lại muốn tìm lại cho chính mình sự tĩnh lặng và một cảm giác vô tư mặc nhiên giữa cuộc đời,

Nhưng có lẽ, đâu mấy ai có thể thoát được cái bóng của bức tranh ấy một cách dễ dàng phải không? Ấy vậy mà, giữa cuộc sống hiện đại đầy bộn bề, chỉ cần sống chậm lại, học cách cảm thụ mọi điều dù là những thứ nhỏ nhặt nhất bằng con mắt của sự thấu hiểu, của tình thương, ta sẽ cảm nhận được liều thuốc quý giá cho tâm hồn.

Đến Khánh An vào những ngày đầu tháng 5, tôi mới cảm nhận được rõ rằng, hoá ra giữa phồn hoa chật hẹp, xô bồ này còn tồn tại một nơi mà chỉ cần nhìn vẻ ngoài của nó thôi, cũng mang lại cho chúng ta sự an nhiên đến lạ.

Ở đây tôi vô tình quen được một cô bé nước da ngăm ngăm cùng với cái máy chụp hình trong tay, đang thong dong ngắm cảnh Tu viện. Cô bé tên Mai, 21 tuổi xuân. Cô chia sẻ: “Sài Gòn dù có rộng lớn như thế nào thì với cô, nó cũng chỉ là một Thành phố chật chội, ngột ngạt”. Và có lẽ, Khánh An là nơi cô tìm được sự bình yên, trầm lặng như vốn sẵn có của nó. Cô thích những hàng cây xanh rủ bóng, hàng tùng mát rượi dẫn lối vào nội viện như những con ngõ thu nhỏ nơi miền quê. Cô yêu cái “Cậu” có tên gọi là “ Hồ Trái Tim”. Sở dĩ cô gọi là cậu vì đối với cô, “cậu” nhẹ nhàng như một người bạn. Cô có thể thoải mái tâm sự, trút ra những nỗi lòng sâu thẳm trong lòng mình với mặt hồ yên ả mà chẳng lo bị kêu ca là ủy mị, yếu đuối. Và hoàng hôn ở Khánh An thì đẹp lắm! Đứng ở trên tầng 3 của Tu viện, cô có thể thả hết thảy hồn mình vào đó. Ánh chiều buông xuống không chói lóa như  ban trưa mà dịu dàng như một chú mèo vàng lông vằn.

“Đấy! Khánh An xinh đẹp và hiền hòa như vậy, chả trách người ta cứ tới được một lần là lại muốn đến thêm lần thứ hai, thứ ba”. Giọng nói trong veo cùng cách miêu tả đáng yêu của cô sinh viên năm 3 giúp tôi nhận ra rằng cái “đẹp” của Khánh An không chỉ ở giá trị kiến trúc mà con toát ra năng lượng an lành, hạnh phúc của một chốn có sự tu tập.

Chia tay bé Mai, tôi có thêm tự tin để bắt chuyện với một anh chàng tên Huy, tuổi đã 33. Trong bộ đồ đi chùa màu nâu giản dị, nôm na hỏi chuyện, anh chia sẻ: Anh biết đến Khánh An thông qua bạn bè cách đây hơn 2 năm. Anh thích đến đây vì cuộc sống Sài Gòn đầy huyên náo, hấp tấp, con người như bị cuốn vào guồng quay liên tục của nó, tất cả đều vội vã, đi như chạy, chạy như bay. Ai cũng chạy đua với thời gian, với cuộc sống xung quanh để phục vụ cho cho nhiều mối lo quanh mình. Nhưng khi về Khánh An, mọi thứ như bỗng được chậm lại, chẳng vội vã, chẳng âu nghĩ, nên làm mình cứ muốn đến đây nhiều hơn. Khi các dịp nghỉ lễ, mọi người đều chọn cho mình những chuyến du lịch, nghỉ dưỡng ngắn hạn. Anh lại đến Khánh An như cách mình bỏ đi những bộn bề ở bên ngoài để tìm cho mình sự bình yên, thư thái nhất trong tâm hồn.

Thế mới thấy, bị cuốn vào dòng chảy của cuộc đời, bao lo toan, trắc trở giữa lợi danh, đôi khi khiến bản thân chúng ta chỉ muốn tìm một nơi nào đó, được dừng chân nghỉ một chút, để có thể lấy lại được nguồn năng lượng bình yên để bước tiếp.

Sau khi lắng nghe những lời trải lòng của anh cũng đã đầu giờ chiều, tôi lại đứng lên vào trong lễ Phật, thì nghe bên tai:

       “ Chân ta đi

Hôn mặt đất nồng ấm

Tim ta say

Yêu cơn gió lang thang”

Đó là khúc hát của một cô Phật tử 54 tuổi. Cô tâm sự: “Ở cái tuổi xế chiều này, cô chỉ muốn tìm về một nơi thật yên tĩnh để mình có thể thanh thản, nhẹ nhàng hơn trong lòng. Và quả thực, cô cũng đã viếng thăm nhiều chùa nhưng không hiểu sao cô lại thích tìm về chốn này quá. Cô thích vì nơi này nơi này có màu xanh của cây có tiếng chim hót, sự mát dịu của nhiều hồ nước, sự tĩnh lặng của tu viện, nhưng hơn hết là nơi đây mỗi ngày có giờ hành thiền, có tụng kinh, lễ bái, thỉnh thoảng có khoá tu, có khiến cô có được niềm an lạc sâu lắng nơi tâm hồn.

Cuộc sống suốt ngày lo cơm áo gạo tiền mệt mỏi quá. May cũng có những nơi như Khánh An để mình tìm về.

Qua sự chia sẻ chân thành và từng trải của cô Phật tử lớn tuổi, tôi cảm thấy bỗng chạnh lòng. Hóa ra, đằng sau sự cảm nhận của ba người này đều là những hối hả, những mối lo của cuộc sống mưu sinh, vì danh, vì lợi. Cứ miệt mài theo nó như dã tràng xe cát rồi lại bị chính những con sóng đời phũ phàng cuốn trôi. Để rồi khi tâm hồn đã trĩu nặng mà chẳng thể an yên, họ lại quay về Khánh An như một góc nhỏ bình yên, dịu ngọt tưới tẩm lại những tâm hồn đang bị mắc kẹt trong bánh xe của cuộc đời.

Giản Hạ Thủy

Tin Tức Liên Quan